Đà Lạt : Chuyến lãng du êm ái
Đã 4 năm rồi kể từ lần cuối tôi tới Đà Lạt. Thú thật là không nhớ được gì nhiều, chỉ còn một cảm giác vẹn nguyên là nếu không phải khu trung tâm thì mọi thứ đều rất “yên”. Từ một con dốc đầy nắng buổi sớm mai, một cánh cửa sổ gỗ hé mở đón gió se lạnh, một cái hít thở thật sâu trong rừng thông còn thơm mùi đất ẩm sau mưa. Tất cả đều thật yên lành. Ngày ấy đi du lịch lúc còn là sinh viên, dắt túi vài triệu bạc tích cóp từ việc làm thêm, nên mấy đứa cố đi thật nhiều, chụp ảnh thật nhiều, ăn cho bằng hết mấy món trên mạng kêu ngon, để cho bõ cái công lặn lội xa xôi từ tận thủ đô vào đến thành phố mộng mơ. Có đi miết thì cũng chẳng thấy mệt, bởi không khí trong veo, bởi con người hiền hậu, bởi đi tới đâu cũng là cây cỏ thiên nhiên ôm ấp vỗ về. 4 năm kể từ chuyến đi sóng gió của thời tuổi trẻ, tôi trở lại Đà Lạt trong một phút buồn vu vơ nói với đứa bạn là: “Eh, tao muốn đến 1 nơi khác đón giáng sinh, chứ Hà Nội bữa nay tệ với tao quá!”. Và thế là 5 ngày sau, chúng tôi đã ở vùng đ...