Ngợi ca sắc đẹp.
by Anh Duong |
Baudelaire
Nàng từ trên trời bay xuống, hay là vực thẳm hiện lên
Ôi! Sắc đẹp! đôi mắt nàng, quỷ quái và thần tiên
Rót Thiện, Ác vào lòng người, lẫn lộn
Nên người ta ví nàng, như rượu người ta uống!
Nàng mang cả ban mai và chiều tà trong ánh mắt
Nàng tỏa hương thơm như một chiều bão táp.
Như chiếc bình, miệng nàng đổ thuốc mê vào miệng nàng hôn
Làm anh hùng hóa hèn nhát, và em nhỏ hóa kiên cường.
Nàng từ vực tối hiện lên, hay từ sao xa bay xuống’ đó
Số mệnh mê say, bám váy nàng, chẳng khác chi con chó
Nàng gieo rắc khắp nơi, khốc hại và hân hoan
Nàng thống trị tất cả mà chẳng cái gì ai trách cứ được nàng
Nàng giày xéo những thây người mà nàng không thèm để mắt
Trang sức đẹp nàng mang..Ghêtỏm không phải là xấu nhất
Và sát nhân, trong những chuỗi tư trang đeo ở bên sườn
Nhảy múa trên bụng nàng, trông duyên dáng vô cùng.
Con thiêu thân, ngợp sáng, sa vào ngọn đèn, lửa đốt
Chết vẫn kêu: hãy ca ngợi, cảm ơn cây đuốc
Gã tình nhân hổn hển, trên người đẹp ngả mình
Như anh chàng hấp hối, mơn trớn cái mả sẽ chôn anh
Từ tròi cao xanh thẳm, từ Địa ngục tối đen chẳng kẻ
Sắc đẹp, ôi quái vật kinh khủng, gớm ghê, ngây thơ như con trẻ
Nếu mắt nàng: nhìn, miệng cười, chân bước mở cho ta
Cái vô tận ta khát khao mà chưa được thấy bao giờ.
Của Xa Táng hay Chúa trời! Yêu tinh hay nữ thần cũng thế
Chẳng hề chi, hởi nàng tiên mắt nhung, nếu nàng có thể
Nhạc điệu, hương thơm, hào quang ôi! Nữ hoàng duy nhất của ta
Làm ngày tháng bớt nặng nề và vũ trụ bớt xấu xa.
Nhận xét
Đăng nhận xét