Đập cánh giữa hoang mang.
Sau suốt gần 2 giờ đồng hồ, khung hình cuối cùng cũng khép lại. Thực sự bộ phim đã không thỏa mãn tôi, nhưng nó để lại nhiều dư âm trong tôi.Trong phim, tôi thấy hình ảnh Hà Nội, không phải kiểu Hà Nội cho Tây xem mà là Hà Nội bản thể như nó vốn thế. Một Hà Nội lộn xộn, nhếch nhác nhưng đầy tĩnh tại và quyến rũ. Những góc phố, những xóm nhỏ ngay bên đường xe lửa cũ kỹ rầm rầm tiếng tàu đêm lăn bánh, u uẩn hoài niệm. Hà Nội không kiêu kỳ và xa lạ, Hà Nội xô nghiêng bình dị, ôm trong mình những mảnh đời tha hương với đầy hoang mang và bất hạnh. Những mảnh đời mới chớm, những con người trẻ tuổi vô định trong guồng quay vồn vã của xã hội thị dân, họ dường như chưa từng được trang bị để có thể kiên cường mà đứng vững giữa cuộc đời phức tạp và đa đoan đến vậy. Cô gái 17 tuổi có thai ngoài ý muốn với cậu bạn trai nghèo làm công nhân, sống cùng với 1 cậu bạn làm nghề trai bao trong căn nhà trọ xộc xệch nhem nhuốc. Cô gái loay hoay với cái thai, với việc kiếm tiền để phá cái thai, loay hoay trong muối quan hệ với cha cuả cái thai, loay hoay với chính tương lai của mình. Những người trẻ đáng thương này, họ chơi vơi, họ thiếu đi sự liên kết với gia đình và xã hội họ đang sống. Những cảnh họ trút bỏ quần áo, còn lại tấm thân trần trụi, tôi chỉ thấy ở đó sự đơn độc đến tột cùng. Họ chỉ còn biết nương tựa vào chính mình, đập cánh trong hoang mang. Tôi đã không hoàn toàn bị thuyết phục bởi diễn suất của Thùy Anh- trong vai cô gái trẻ tên Huyền, vì dường như nội lực của Thùy Anh chưa đủ để diễn tả 1 cách tinh tế tâm lý đa chiều, phức tạp nhưng biểu hiện dưới dạng thức tĩnh của nhân vật, tuy nhiên, có lẽ chính sự non nớt và trong trẻo của cô lại đã bộc lộ được khía cạnh độc đáo của nhân vật này. Tình tiết trong phim hơi lộn xộn, nhưng mạch ngầm lại âm ỉ cuốn hút, ta dường như cũng hòa chung cùng không khí oi nực của mùa hạ Hà nội, bí bách và chật chội của xã hội cũng như không gian tâm lý nhân vật. “ Đập cánh giữa không trung “ đẹp một cách bình thản và u buồn. Tôi đã mong nó dữ dội, phá cách và mạch lạc hơn. Nhưng rốt cuộc, đây là câu chuyện và những trải lòng nghệ thuật của riêng 1 cá nhân, thật khó để nó có thể bắt kết nối và tìm được sự đồng cảm với tất cả mọi người. Tôi trân trọng những người dám chọn và đi con đường cho riêng mình, dù có dị biệt và gian nan hơn. Cô bé Huyền, cậu trai Linh có thể còn đập cánh trong hoang mang vô định, nhưng mơ hồ thấy được bầu trời đang đợi Nguyễn Hoàng Điệp.
Nhận xét
Đăng nhận xét