Gầm bàn.
![]() |
by LTQG |
Tôi muốn đến cạnh họ, nhìn vào đôi mắt và gửi lời chào, nhưphép xã giao giữa những kẻ cùng chung giống loài.
Tôi thu lu trong góc bàn và nhìn họ bước qua. Những bướcchân có sức nặng khác nhau nhưng lượng muộn phiền mà người ta thả vào nền đấtgần như là giống nhau đến từng gam một.Tôi uống nốt ngụm café đã lạnh đến tanhlại trong cái cốc thủy tinh có 1 vết nứt nhỏ. Vết nứt mỏng và sắc như mang cảvị của giọt café cuối đang len miết theo khe rạn. Tôi ôm chặt lấy tập giấy nâuvà mẩu chì gỗ, mắt đưa qua đưa lại nhịp nhàng tuần hoàn như con lắc.
Tíc tắc.
Tôi vẽ lại những bước chân mà tôi nhìn thấy, những bước chânhằn lên dải đường, lên đôi mắt.
Anh kia đi 1 đôi giày thể thao cũ đã mòn vẹt 1 bên đế. Anhđi nhanh quá, anh đang vội điều gi à, đi chậm lại 1 chút đã, tôi muốn vẽ cáivật cũ mèm mà anh đang mang thật là kỹ lưỡng, tôi muốn vẽ vết đất mà nó để lạitrên vỉa hè thật là chau chuốt.
Anh vội vã quá.
Và thế à anh ta trong phút chốc đã biến mất khỏi tầm mắt củatôi, ra xa hẳn cái khung hình mà chiếc bàn trên đầu có thể mở ra cho tôi, nhưngcũng đã đủ để thêm 1 dấu chân nguệch ngoạc trên cuốn sổ.
Thêm 1 âm thanh khác đang tiến đến gần tôi. Cạch Cạch..Người tạo ra âm thanh ấy chưa bước vào khuôn hình của tôi, nhưng tôi chắc mẩmđó là 1 cô gái, à, chưa chắc, có thể là 1 người đàn bà công sở, hay 1 quý phunhân vừa bước ra từ chiếc xe hơi sang trọng. Sao cũng được, địa vị của 1 ngườichưa bao giờ là vấn đề mà tôi quan tâm, điều duy nhất và cũng là cuối cùng tôimuốn, đó là dấu giày.
Bỗng, tiếng bước chân khựng lại. 10 giây, 1 phút, đúng 1phút 35 giây. Rồi tiếng lạch cạch lại tiếng tục phả vào không gian, âm thanhnặng nhọc, sâu mà trĩu hơn. Này cô gái, hay người đàn bà ạ, cô sao vậy. Tôithích đôi giày cao gót của cô, dù chưa nhìn thấy nhưng tôi nghe thấy những âmthanh đẹp và tôi đoán rằng đó là 1 đôi giày đẹp. Cô gái mang đôi giày đẹp, côđang muộn phiền điều chi? Cô có muốn dừng lại 1 chút, để tôi vẽ lại từng đườngnét trên đôi giày tuyệt mỹ, và cô sẽ kể cho tôi nghe về cuộc điện thoại cô vừanhận. Sao cơ, cô sợ vì tôi là người lạ ư, ồ, đừng lo lắng. Tôi chỉ ngồi đâyngắm mọi người và làm công việc của mình thôi. Tôi trốn trong gầm bàn này suốt,tôi chỉ vẽ thôi, tôi chưa từng nói với ai điều gì cả và tôi cũng chưa từng nghĩrằng mình sẽ nói với ai điều gì, tôi nghĩ, tôi vẽ những thứ mình nghĩ, tôikhông vẽ khuôn mặt, tôi vẽ những dấu chân.
Và điều kỳ lạ, cô biết sao không, mỗi đêm, khi những ngôisao rơi ngập cả góc bàn này, những bước chân tôi vẽ, chúng khiêu vũ, chúng cũngnhau nhảy những điệu nhảy man dại từ những miền đất mà chúng có khi còn chưađặt lên. Và bằng cách như vậy, hay bằng cách nào đó khác, các gầm bàn này đãtrở thành bầu trời của tôi.
Tiếng bước chân lạch cạch đến gần hơn bao giờ hết, mạnh hơn,gấp gáp, hình như là cô ấy đang chạy, thật vội vã.
Nhận xét
Đăng nhận xét